Saturday, 23 June 2012

Travelling

It has been 2 weeks since my last post. Feel already like a year! I really miss blog stuffs but travelling schedule does not let me have time to spend on blog. I have an absolutely amazing June. Visited Bristol, Stonehenge, Wells, Weymouth beach, Oxford, Manchester, spent money shopping in Bicester Village =), rediscovered my lovely town-London, ate so many good food. And... in Edinburgh at the moment... :D. Gonna be back to Vietnam with family and loves in the end of June!!!
Catch up with blog soon! Xx
Have a sparkling JUNE everyone!

Tuesday, 5 June 2012

Photography: People around me


"Họa người dưng vẽ khuôn mặt bắt hình dong...". Hard to draw strangers but still  keep their souls within...
I love the artist's hands in this photo, rough and dry. He must have a lot of stories to tell.

The contrast between the couple behind and the old woman selling water and snacks makes me sad everytime I look at this photo. She is 90s and hard to see anything clearly now but still  have to earn money for her sick son. @ Hoan Kiem lake

Bạn già... Let's talk abt life

Random shot of Hoan Kiem lake, Hanoi.
Beautiful mess

Happy moments in life... Everybody in the photo was smiling.

Tip: How to keep your relationship healthy??
Hold your lover's hand tight

My beautiful sister

Monday, 4 June 2012

My favourite Vietnamese restaurant in London: Song Que

Sông Quê restaurant is in Kingsland Rd.
Sông Quê has become my favourite Vietnamese restaurant 3 years ago. Because the food here is so fresh, delicious and truly authentic. I found in some Vietnamese restaurants they change the ingredient to be suitable with European taste which makes the food not unique and authentic anymore. The service is friendly and quick. The restaurant is often getting busy on dinner time but I never have to wait for a table and foodie over 15 minutes. Last but not least, the price is fantastic. It's very affordable compared to other Vietnamese restaurants around but the food tastes the best!
The only down side of it which I can think about is the decoration. It is very simple to be honest. So if you looking for a nice/romantic-looking restaurant, maybe Song Que is not for you. However, if you just love eating good food and don't care much about anything else (of course the restaurant looks simple but clean lol), so I highly recommend it. I have been in Song Que so many times, and it never let me down. I always step out with a big tummy :p and a happy smile.
Here is some photos of my recent meal at Song Que:
Spicy soft shell crab - Cua lột rang muối

Grilled beef wrapped in betel leaf - Chả nướng lá lốt

Grilled pork with rice vermicelli - Bún thịt nướng
Tips: Don't forget to choose " Three colour dessert with coconut milk- Chè ba màu" for your dessert. It's absolutely tasty and unique Vietnamese dessert. :)
-------------------------------------------------
My recommended dishes:
Starters:
- Spring rolls - Nem cuốn
- Grilled beef wrapped in betel leaf - Bò nướng lá lốt
- Spicy soft shell crabs - Cua lột rang muối
- Fried green mussels with tamarind sauce - Chem chép xào me
- Traditional crispy pancake, prawn & chicken with salad and herbs - Bánh xèo
Main courses:
- Beef Noodle/Pho - Phở
- Grilled pork with rice vermicelli - Bún thịt nướng
Dessert:
- Three colour dessert - Chè ba màu
Drink:
- Coconut juice with coconut meat - Nước dừa + cùi dừa non


Song Que Restaurant 
134 Kingsland Road, 
London, E2 8DY

Đời du học.


Thế là một cái hè nữa lại đến. Sau những cảm giác háo hức ban đầu thì khi lắng lại vẫn là một khoảng lặng phía sau...
Lại một năm học nữa ở Anh đã kết thúc. Năm thứ 5 ở London. Ngẫm lại chỉ kịp thốt lên: " Thời gian sao trôi nhanh quá!". Tôi,  từ một con bé nhút nhát, nhỏ xíu 43 kg, đeo balo hồng và ôm theo gấu bông khóc suốt chuyến bay từ VN sang Anh 5 năm trước vì nhớ nhà, giờ đây đã 53kg :-<, mạnh mẽ và dạn dĩ hơn trước nhiều. Tôi đã không còn khóc vì nhớ nhà như xưa, mà có lẽ là ngược lại : Tôi chỉ thấy yêu và nhớ London vô cùng! :).
Mùa hè năm nay thật khác, một vài người bạn của tôi hoàn thành khóa học và trở về Việt Nam hẳn. Tôi vẫn ở lại học tiếp. Người đi - kẻ ở, bao nhiêu kỉ niệm ùa về khiến con người ta phút chốc thấy yếu mềm. Dẫu biết vẫn còn gặp nhau tại Việt Nam mà sao vẫn bồi hồi quá...
Về phần tôi, vé về đã book xong, tôi bắt đầu xếp vali, thu dọn đồ đạc để chuẩn bị trả nhà đang thuê. Cái số sinh viên là thế, mỗi năm một nhà, cứ đến hè là lục đục lo xếp đồ, gửi đồ chỗ này chỗ kia để trả nhà cho người ta. Chứ thuê phòng để đấy suốt 3 tháng hè thì thật xót ruột! Dù gì thì vẫn ăn cơm bố mẹ nuôi mà. Rồi khi quay lại, lại tất tả lo đi tìm thuê nhà và bắt đầu làm quen với một cuộc sống mới. 
Với tôi mỗi lần chuyển nhà là một lần thấy buồn! Một phần là vì nhìn đống "tài sản" của tôi hiện giờ mà phát ngán (5 năm rồi, đồ đạc cứ thế mà nhân số mũ lên theo), vừa nhiều vừa nặng, thân con gái loay hoay bê/kéo/đẩy/lôi đống đồ và đi gửi đến khổ sở. Một phần vì tiếc, tôi tiếc nhất là sách và truyện, mất công bản thân, rồi người nhà mang từ VN sang đến nơi nên tôi rất quí; tuy nhiên sách thì nhiều và nặng, còn mấy thùng đồ thì đang "chửa" cứng lên, nên năm nào cũng phải hi sinh vài quyển. Mỗi lần đóng đồ là môt lần tôi thở dài hàng cây số...
Nhưng có lẽ phần quan trọng hơn cả khiến tôi thấy buồn là cảm giác tôi sắp phải rời xa nơi thân quen của mình. Nơi mà một năm nay là home sweet home - căn phòng nhỏ bé của tôi, là nơi trú mưa trú nắng, nơi trái tim tôi thuộc về. 5 năm học và hơn 5 lần chuyển nhà, tôi nhận ra rằng khi tôi chỉ vừa kịp khám phá ra những điều thú vị quanh nhà mình ở, vừa kịp đánh dấu ngôi nhà thành một góc quan trọng trong trái tim thì cũng là lúc tôi phải rời xa nó. Ngồi giữa đống hành lí ngổn ngang, lộn xộn nhưng suy nghĩ trong tôi còn lộn xộn hơn. Tôi buồn bã nhìn quanh căn phòng nhỏ. Kỉ niệm - dù chỉ với những thứ vô chi vô giác thôi cũng đủ khiến người ta nặng lòng. Giá mà có một chỗ cho mình yên thân mãi mãi... Thôi thì tự nhủ lòng mình, đấy là cái thú vị riêng cùa đời sinh viên, mai này có muốn cũng chẳng có cơ hội nữa.
Chợt nghĩ tới một ngày, tôi sẽ thu xếp đồ đạc nhưng ko gửi nhờ chỗ này chỗ kia nữa mà là về hẳn thì sao nhỉ? Chắc sẽ buồn lắm! Không biết tương lai sẽ ra sao, tôi sẽ còn ở sứ xở "sương mù" này thêm bao lâu nữa tôi không biết, nhưng có môt điều tôi biết chắc: Tôi sẽ nhớ London rất rất nhiều...

Những dòng cảm xúc bột phát 06/12